Theo thông tin từ Sci-News, một nhóm nhà khoa học dẫn đầu bởi nhà vật lý thiên văn Rene Heller từ Viện Nghiên cứu Hệ Mặt Trời Max Planck (Đức) đã tìm cách xác minh sự tồn tại của "kho báu" trong di sản của kính viễn vọng Kepler: Đó là hai vật thể lớn giống như mặt trăng.
Mặc dù đã kết thúc sứ mệnh từ năm 2018, dữ liệu từ chiến binh săn ngoại hành tinh Kepler của NASA vẫn tiếp tục làm say mê các nhà khoa học trên toàn cầu khi họ cùng nhau phân tích.
Các phát hiện mới đã được tìm thấy từ những dữ liệu mà Kepler đã thu thập về hai hành tinh lớn như Sao Mộc, được đặt tên là Kepler-1625b và Kepler-1708b.
Trước đây, một số nhóm nghiên cứu đã phát hiện và đo đạc các vệ tinh mà họ cho rằng tồn tại xung quanh hai hành tinh này bằng cách áp dụng phương pháp tương tự khi tìm kiếm các hành tinh vượt cảnh.
Do đó, các hành tinh ngoại vi và các mặt trăng của chúng ở cách xa đến mức không thể quan sát trực tiếp.
Tuy nhiên, "đường cong ánh sáng" của ngôi sao mẹ, tức sự biến đổi tinh vi về dữ liệu ánh sáng khi có một hành tinh vô tình đi qua không gian giữa ngôi sao và Trái Đất, đủ để các nhà khoa học nhận biết và hiểu về hành tinh đó.
Với giả thuyết về 2 mặt trăng quay quanh 2 hành tinh được đề cập, sự hiện diện của chúng có vẻ đã được tiết lộ thông qua việc mờ đi đường cong ánh sáng.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là các phép tính cho thấy chúng lớn hơn Trái Đất rất nhiều, ngang ngửa với Sao Hải Vương!
Tuy nhiên, phát hiện này đã gây ra tranh cãi dữ dội do việc có sự tồn tại của những mặt trăng lớn đến mức dường như không hợp lý.
Theo TS Heller, việc làm mờ thêm đường cong ánh sáng tuân theo một mô hình khá phức tạp là do sự chuyển động của mặt trăng và hành tinh xung quanh ngôi sao mẹ.
Do đó, họ đã tạo ra các mô phỏng về các yếu tố có thể làm cho đường cong ánh sáng của ngôi sao "mờ đi gấp đôi". Một số triệu kịch bản đã được xem xét, bao gồm "nhật thực" do mặt trăng gây ra cho hành tinh, cũng như hành tinh gây ra cho ngôi sao mẹ của nó.
Bên cạnh đó, như chúng ta đã hiểu, có rất nhiều yếu tố có thể thay đổi quỹ đạo ánh sáng của ngôi sao, từ những đám mây khí bụi trong không gian đến những hành tinh nhỏ xâm nhập.
Kết quả gây "đau lòng": Xác suất có mặt trăng của Kepler-1708b rất thấp; trong khi sự mờ đi của Kepler-1625b có thể được giải thích bằng sự tối đi của rìa đĩa sao, do vị trí và kích cỡ của hành tinh này.
Bằng cách sử dụng thêm kính viễn vọng không gian Hubble, một thiết bị quan trọng đã hoạt động trong hơn 30 năm, các nhà khoa học đã nhận ra rằng giả thuyết về sự tối đi của rìa đĩa sao là khá hợp lý.
Nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết.
Vì vậy, mặc dù phát hiện mới cho thấy không có sự tồn tại của các siêu mặt trăng lớn như Sao Hải Vương, nhưng nó lại đặt ra một câu hỏi thú vị mới: Điều gì đã làm cho hai hành tinh khổng lồ trở nên tối tăm?
Có thể đó là một thực thể hoặc hiện tượng không thể so sánh với bất cứ thứ gì khác trong hệ Mặt Trời và chưa được con người biết đến.