Một nhóm các nhà khoa học do TS Ryan Park dẫn đầu tại Phòng Thí nghiệm Động cơ Phản lực của NASA đã phát hiện ra rằng tiểu hành tinh Vesta có thể là di tích còn lại từ một hành tinh từng tồn tại và đã bị phá hủy trong giai đoạn đầu của hệ Mặt Trời. Phát hiện này mở ra những cơ hội mới cho việc nghiên cứu lịch sử hình thành của các thiên thể trong không gian.
Tàu vũ trụ Dawn của NASA đã hoàn thành sứ mệnh nghiên cứu đáng chú ý của mình bằng cách khám phá hai vật thể nổi bật trong hệ mặt trời. Hành tinh lùn Ceres, nằm ở bên trái, mang đến những bí ẩn về cấu trúc và thành phần của nó. Trong khi đó, tiểu hành tinh Vesta ở bên phải, với bề mặt độc đáo, cung cấp cái nhìn sâu sắc về quá khứ của hệ mặt trời. Những hình ảnh và dữ liệu mà Dawn thu thập được sẽ góp phần quan trọng cho sự hiểu biết của chúng ta về các thiên thể này.
Vesta, một trong những tiểu hành tinh lớn nhất trong vành đai giữa Sao Hỏa và Sao Mộc, có đường kính khoảng 525 km. Tiểu hành tinh này thu hút sự chú ý nhờ vào bề mặt đa dạng cùng những hố va chạm khổng lồ, nổi bật nhất là hố va chạm Rheasilvia. Đây thực sự là một điểm đến hấp dẫn cho các nhà nghiên cứu và những người đam mê khám phá vũ trụ.
Vào năm 2011, tàu vũ trụ Dawn của NASA đã xuất hiện gần tiểu hành tinh này, mang về những khám phá đột phá. Với nhiều dữ liệu quý giá được thu thập, chúng ta đã có cái nhìn sâu sắc hơn về bề mặt, thành phần cũng như cấu trúc bên ngoài của vật thể này. Những thông tin này không chỉ làm phong phú thêm kiến thức về không gian mà còn mở ra những cơ hội nghiên cứu mới trong tương lai.
Những thông tin này cung cấp cho các nhà khoa học những cơ sở cần thiết để khám phá cấu trúc bên trong mà họ đang quan tâm.
Nhóm nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của TS Park đã công bố hai kịch bản mới về cấu trúc bên trong của Vesta. Sự phát triển này hứa hẹn mang lại những hiểu biết sâu sắc về hành tinh nhỏ này. Các phương pháp tiên tiến được áp dụng trong nghiên cứu cho phép khám phá những khía cạnh chưa từng được tiết lộ, mở ra triển vọng mới cho ngành thiên văn học.
Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng mật độ lớp phủ của hành tinh Vesta cao hơn một cách đáng kể so với những giả thuyết trước đây. Điều này cho thấy rằng sự khác biệt về mật độ giữa lớp phủ và lõi của Vesta không lớn như đã từng được cho là. Phát hiện này mở ra nhiều hướng nghiên cứu mới, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cấu trúc nội tại của hành tinh này.
Trong thực tế, điều này có thể hiểu là không tồn tại lõi, hoặc tối đa chỉ là một lõi rất nhỏ.
Sự thiếu vắng lõi trong cấu trúc của Vesta đã khiến giới chuyên gia kinh ngạc. PGS Seth Jacobson, đồng tác giả từ Đại học Michigan, chia sẻ với Universe Today rằng quan điểm này thực sự mang đến góc nhìn hoàn toàn mới về hành tinh Vesta.
Có vẻ như thông tin mới đã làm xói mòn niềm tin trước đây rằng Vesta có thể là thành phần trung tâm của một hành tinh không thành công. Những phát hiện gần đây đem đến cái nhìn khác về vị trí và vai trò của Vesta trong hệ mặt trời. Thực tế này đang mở ra những câu hỏi mới cho các nhà khoa học về cách thức hình thành các hành tinh và sự phát triển của chúng. Chúng ta hãy cùng chờ đón những nghiên cứu tiếp theo để hiểu rõ hơn về bí ẩn này.
Nhóm nghiên cứu tin rằng Vesta đang trong giai đoạn đầu của quá trình tan chảy và biệt hóa. Tuy nhiên, quá trình này đã bị ngưng trệ một cách đột ngột.
Bề mặt của Vesta hoàn toàn khác biệt so với nhiều tiểu hành tinh khác. Được bao phủ bởi đá nham thạch bazan, Vesta phản ánh một quá trình hình thành độc đáo. Thay vì bề mặt sỏi mà chúng ta thường thấy ở các tiểu hành tinh khác, Vesta mang đến cho chúng ta cái nhìn về một thế giới đã trải qua những biến đổi đáng kể.
Các tác giả cho biết rằng phần bên trong của Vesta không được phân hóa hoàn toàn, điều này là do sự bồi tụ muộn.
Kịch bản thứ hai, được đánh giá cao hơn, cho rằng Vesta thực chất là một mảnh vỡ từ một hành tinh đã biến mất trong hệ Mặt Trời. Với bản chất là một mảnh vỡ, Vesta không sở hữu đầy đủ các lớp cấu trúc như những hành tinh hay hành tinh lùn khác. Điều này mở ra những câu hỏi thú vị về nguồn gốc và tương lai của mảnh đất đặc biệt này.
Trong thời kỳ đầu của hệ Mặt Trời, những cú va chạm mạnh mẽ diễn ra thường xuyên, đủ sức làm tan vỡ các hành tinh. Những sự kiện này không chỉ tạo ra những cảnh tượng khốc liệt mà còn định hình nên cấu trúc của hệ thống hành tinh mà chúng ta biết ngày nay.
Trong quá khứ xa xôi, Trái Đất đã trải qua một cú va chạm định mệnh với hành tinh Theia, có kích thước tương đương Sao Hỏa. Sự kiện này không chỉ làm gia tăng sự hỗn loạn mà còn khiến các vật liệu từ cả hai thế giới hòa quyện vào nhau. Một phần vật chất văng ra khỏi bề mặt và dần dần tụ lại, tạo nên Mặt Trăng mà chúng ta thấy ngày nay.