Five Nights at Freddy’s
Trò chơi Five Nights at Freddy's được lấy cảm hứng từ một nhân viên bảo vệ được tuyển dụng làm việc trong ca đêm với mức lương thấp, phải cố gắng sống sót qua 5 đêm đáng sợ tại nhà hàng nổi tiếng có tên là Freddy Fazbear's Pizza, nơi có chú gấu robot nổi tiếng tên là Freddy Fazbear. Khi ban đêm buông xuống, bầu không khí trở nên u ám, những con thú robot sẽ bắt đầu hoạt động và đe dọa tính mạng của nhân viên không may mắn này.
Trong quá khứ, chuỗi nhà hàng này từng vướng phải vụ lùm xùm về sự mất tích của những khách hàng nhỏ tuổi. Kẻ thủ ác, người đã gây ra mọi bi kịch là William Afton, đồng sáng lập và chủ sở hữu của Fazbear Entertainment và Afton Robotics. LLC. Ông ta đã sát hại những đứa trẻ và nhét cơ thể chúng vào những con thú máy trong nhà hàng Freddy Fazbear’s Pizza. Hiển nhiên, Afton sau đó đã phải trả giá cho hành động tàn nhẫn của mình, nhưng những nạn nhân nhỏ tuổi của ông ta đã sống lại, nhập vào những con thú máy, và gieo rắt cơn ác mộng kinh hoàng cho ai dám đặt chân đến nơi này.
Nổi danh hơn, mọi sự diễn ra trong Five Nights at Freddy’s không chỉ đơn thuần là tưởng tượng mà còn được dựa trên một vụ án thật sự, xảy ra tại một nhà hàng nổi tiếng ở Mỹ trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến 1990.
Chuck E. Cheese là một chuỗi nhà hàng gia đình có kết hợp giữa ẩm thực và trò chơi điện tử. Nhà hàng được thành lập bởi Nolan Bushnell vào năm 1977 và đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều khách hàng trong những năm 80 nhờ vào ý tưởng táo bạo và sáng tạo của mình.
Như Freddy Fazbear’s Pizza, tên của nhà hàng này cũng được đặt theo tên của nhân vật chính là chú chuột Chuck E. Cheese, là thành viên ban nhạc thú máy trong nhà hàng. Ngoài Chuck, còn có nữ ca sĩ gà mái Helen Henny, chú chó săn mê game Jasper T. Jowls, quái vật ngoài hành tinh màu tím Mr. Munch là người chơi đàn, tay trống Chef Pasqually và nàng thỏ Bella Bunny cầm trống lắc. Đây là phiên bản thú vị của Five Night at Freddy’s trong thực tế.
Với ý tưởng táo bạo và sự nổi tiếng của dàn thú máy, Chuck E. Cheese nhanh chóng mở rộng hơn với nhiều chi nhánh tại các tiểu bang trên toàn Hoa Kỳ, thậm chí mở rộng sang khu vực Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Trung Đông và Châu Phi. Tuy nhiên, vào tối ngày 14 tháng 12 năm 1993, một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra tại chi nhánh tại thành phố Aurora, bang Colorado, Hoa Kỳ.
Thủ phạm trong vụ việc là Nathan Dunlap, một cựu nhân viên 19 tuổi của nhà hàng, đã bị sa thải 5 tháng trước do không đồng ý với quản lý. Để trả thù, vào lúc 9 giờ tối cùng ngày đó, Nathan mang theo một khẩu súng truyền thống, tiến vào nhà hàng và đặt một chiếc sandwich bánh mì kẹp giăm bông pho mai, sau đó dành thời gian thưởng thức bữa tối như bất kỳ khách hàng nào khác. Đến khoảng 9 giờ 50 phút tối, khi không có ai chú ý, hắn lén trốn vào nhà vệ sinh và chờ đợi, tìm thấy cơ hội thích hợp để thực hiện hành động của hắn.
10 giờ 5 phút tối, nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, và những nhân viên bắt đầu công việc dọn dẹp như thường lệ. Nathan bước ra từ nhà vệ sinh, nã súng tước đoạt mạng sống của tất cả những nhân viên có mặt ở đó. Năm nhân viên đã trở thành nạn nhân dưới họng súng của gã, trong đó chỉ có 1 người giả chết nên may mắn sống sót, anh này sau đó đã lén chạy đi báo cảnh sát và được đưa vào bệnh viện để theo dõi, còn 4 người khác đều không qua khỏi.
Khi cảnh sát đến nhà hàng, họ phát hiện bốn nạn nhân đang nằm rải rác ở khắp nơi, hai người trong hành lang, một người ở phòng ngoài hành lang, và một người khác trong phòng quản lý. Dunlap đã nhanh chóng tự tẩu thoát sau khi gây án, mang theo một số tiền trị giá 1500 đô la và một lượng lớn xu trò chơi của nhà hàng. Sau khi trốn chạy trong 12 giờ, gã bị bắt tại căn hộ của mẹ mình.
Dunlap đã bị kết tội sát nhân cấp độ một và bị đoàn tùy tội phạt 108 năm tù. Tuy nhiên, anh ta không có một chút hối hận nào với những vụ án mà mình đã gây ra, thậm chí còn mắng chửi tòa án. Cuối cùng, vào năm 1996, anh ta đã bị kết án tử hình, nhưng sau đó được giảm án thành chung thân không ân xá vào năm 2020. Hiện tại, anh ta vẫn đang được giam giữ tại nhà tù bang Colorado, tại thành phố Cañon, để trả giá cho những tội ác mà mình đã gây ra.
9 Child’s Street
9 Child’s Street là một tựa game kinh dị ngắn mà được tạo ra bởi hai nhà phát triển, không nổi tiếng lắm, nên có thể chỉ có ít người biết đến nó. Nhân vật chính trong trò chơi là Armin, một cậu bé nghịch ngợm vừa qua sinh nhật 9 tuổi của mình. Một ngày nọ, cậu bất ngờ nghe thấy những âm thanh lạ đến từ căn nhà hoang gần đó và quyết định khám phá nó mà không hề hay biết rằng, đó là nơi trú ngụ của một kẻ giết người quái dị.
Chủ nhân của căn nhà, Jack, là một gã làm búp bê tài giỏi, và cũng là một tên sát nhân có sở thích bệnh hoạn. Gã bắt cóc, sát hại và biến những đứa trẻ bằng tuổi Armin thành những con búp bê xinh đẹp, trưng bày chúng ở khắp nơi trong căn nhà. Không biết bao nhiêu người đã trở thành nạn nhân của gã, nhưng ta biết, Armin là đối tượng tiếp theo bị nhắm đến.
Nghe thực sự ghê rợn và đáng sợ, đúng không? Nhưng còn đáng sợ hơn khi bạn biết, câu chuyện này là một cái gương của một vụ án có thật xảy ra ở Nizhny Novgorod - thành phố lớn thứ năm của Nga vào năm 2011.
Thủ phạm trong vụ án là Anatoly Yuryevich Moskvin, sinh ngày 1 tháng 9 năm 1966, là một nhà sử học, ngôn ngữ học, nhà báo nổi tiếng và thiên tài đa ngôn ngữ với khả năng thông thạo 13 ngôn ngữ của người Nga. Với nhiều danh hiệu và thành tích vang dội như vậy, không ai có thể ngờ rằng Anatoly lại là một kẻ biến thái, cho đến khi những người khác chứng kiến bộ sưu tập búp bê khổng lồ mà ông đã tạo ra bằng cách lấy cơ thể của các bé gái và giấu trong nhà.
Khi còn là một đứa trẻ, Anatoly từng vô tình tham gia tang lễ và bị ép buộc hôn một người đã qua đời. Trải qua trải nghiệm điên rồ đó, ngọn lửa trong trái tim ông đã được đốt lên. Anatoly bắt đầu quan tâm tới cái chết, các nghi lễ mai táng và thường tìm đến những nghĩa trang trong thành phố mỗi khi có cơ hội. Được ước tính rằng, chỉ trong hai năm từ 2005 đến 2007, ông đã ghé thăm hơn 752 nghĩa trang ở thành phố Nizhny Novgorod - nơi ông sinh sống, uống nước từ các vũng nước đọng, ngủ trên bụi cỏ thậm chí là trong quan tài, chỉ để ghi chép chi tiết về cuộc sống của "người đã khuất".
Tuy nhiên, mỗi khi gặp gỡ, Anatoly càng ngày càng cảm thấy khó lòng thoả mãn những ham muốn sâu thẳm trong lòng mình. Ông bắt đầu đào trộm các mộ của những người đã khuất để sau đó đưa họ về nhà, quấn nhựa bảo quản, trang điểm, mặc đồ và biến họ thành những con búp bê xinh đẹp với nhiều kiểu dáng khác nhau trong bộ sưu tập của mình. Anatoly sẽ tổ chức các buổi tiệc trà, bữa cơm, xem phim và sống hòa thân với chúng như những thành viên trong gia đình.
Từ năm 2009, rất nhiều người dân đã báo cáo về việc phát hiện các ngôi mộ trống trong thành phố, nhưng phải mất đến 2 năm để cảnh sát tìm thấy, bắt giữ Anatoly và đưa bộ sưu tập biến thái của ông ta ra trước ánh sáng. Tuy không phạm tội giết người, hay phát sinh những quan hệ không đứng đắn với tử thi, nhưng hành vi của ông ta được ghép vào tội “xâm phạm mồ mả và thi thể người đã khuất”, đấy là chưa kể đến, những con búp bê trong bộ sưu tập của Anatoly đều là các cô bé chưa đầy 15 tuổi.
Gia đình những nạn nhân đã cực kỳ tức giận và yêu cầu tòa án hình phạt ông ta suốt đời vì lo sợ rằng tình huống có thể tái diễn một lần nữa. Tuy nhiên, Anatoly hoàn toàn bất động và không tỏ ra hối hận về những hành động mà ông đã thực hiện. Theo lời Anatoly, chính những đứa trẻ đó đã tìm đến ông và những gì ông đã làm chỉ là để giúp đỡ chúng.
Với 26 con búp bê trong nhà và có nghi ngờ xâm phạm hơn 150 ngôi mộ, Anatoly đã ban đầu bị kết án tù 5 năm. Tuy nhiên, trong phiên điều trần ngày 25 tháng 5 năm 2012, Tòa án Quận Leninsky đã kết luận rằng Anatoly mắc bệnh tâm thần phân liệt, do đó không đủ năng lực để hầu tòa và đã miễn mọi trách nhiệm hình sự cho ông ta.
Sau đó, quyết định này đã bị thu hồi và Anatoly đã được chuyển đến một bệnh viện tâm thần để tiếp tục điều trị trong thời gian dài. Đến tháng 9 năm 2018, bác sĩ trực tiếp điều trị cho ông đã tuyên bố Anatoly không còn nguy hiểm và đề nghị tòa án thả tự do cho ông, nhưng đến tháng 2 năm 2019, bệnh viện đã rút lại quyết định của mình vì cho rằng sức khỏe tâm thần của thiên tài người Nga vẫn chưa ổn định.
Anatoly đã từng có ý định kết hôn với một nữ sinh viên 25 tuổi trong thời gian bị bắt giữ, nhưng không được tòa án chấp thuận. Hiện tại, vẫn chưa có thông tin về việc kẻ tâm thần người Nga thiên tài biến thái sẽ được trả tự do sau hàng năm điều trị trong viện.
Forbidden Siren
Forbidden Siren hai Siren là một trò chơi kinh dị sinh tồn ở Nhật Bản, xoay quanh một nhóm 10 nhân vật may mắn sống sót sau một thảm họa siêu nhiên tại ngôi làng nhỏ Hanuda vào năm 2003. Phần lớn cư dân ở đây đã bị nhiễm một căn bệnh kỳ lạ, làm họ mất nhận thức, chảy máu mắt và tấn công mọi người xuất hiện trong tầm mắt. Khi tiến xa vào trò chơi, chúng ta sẽ biết rằng mọi thứ khởi nguồn từ một nghi lễ hiến tế người sống của tôn giáo Mana, nhằm xoa dịu vị thần giả tưởng Datatsushi mà ngôi làng thờ phụng.
Vào thời xa xưa, Datatsushi đã từng đến một vùng biển gần ngôi làng nhưng bị người dân nơi đó ăn thịt vì tưởng rằng nó là một con cá. Sự tức giận của Datatsushi đã trải qua ngôi làng như một lời nguyền và giết chết tất cả những người dân trên đảo. Một người duy nhất sống sót sau thảm họa đã quyết định thành lập tôn giáo Mana nhằm hồi sinh Datatsushi để chuộc lại mọi sai lầm trong quá khứ.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, mọi thứ đã trở nên khác biệt và thảm họa tiếp tục tàn phá toàn bộ cư dân trong khu vực này, giống như những gì chúng ta thấy trong Forbidden Siren. Ngôi làng Hanuda, được xây dựng dựa trên một địa điểm thật sự ở tỉnh Mimasaka, và tất cả các sự kiện bạn biết trong Siren đều tái hiện lại một vụ tàn sát từng xảy ra tại đây.
Kẻ đã gây ra vụ thảm sát đó là Mutsuo Toi, sinh ngày 5 tháng 3 năm 1917, một người bị cuồng tính và mắc bệnh lao. Sinh ra trong một gia đình giàu có ở một ngôi làng nhỏ tên Kamo, gần thành phố Tsuyama, quận Okayama, Nhật Bản, Mutsuo phải sống với bà vì cha mẹ đã qua đời vì bệnh lao khi cậu còn rất nhỏ.
Tuy nhiên, đó không phải là số phận đau buồn duy nhất trong cuộc đời anh ta. Rất không may, Mutsuo cũng mắc phải bệnh lao giống như cha mẹ anh ta, và trong thời đại mà lao được coi là một căn bệnh nan y, anh ta trở thành một người bị xa lánh bởi cả ngôi làng. Không có bất kỳ cô gái nào muốn kết hôn hoặc gần gũi với Mutsuo, thậm chí, họ còn đuổi anh ta đi, coi thường và mắng chửi anh ta khi anh ta có ý định tiếp cận họ.
Vì sự cô đơn, tẻ nhạt và đau khổ khi bị xa lánh hiển nhiên đã khiến kẻ giết người nảy sinh một ý định táo bạo, hắn muốn trả thù mọi kẻ đã coi thường và khinh miệt mình. Thế là lúc 1 giờ 30 sáng ngày 20 tháng 8 năm 1938, Mutsuo đã ngắt điện cả làng, mang theo một cái rìu, một khẩu súng ngắn và một thanh kiếm katana và bắt đầu cuộc hành trình trả thù của mình.
Đêm đó, làng Kamo tràn ngập tiếng súng, tiếng la hét và cầu xin. Có 30 người đã bỏ mạng trong đêm đó, 3 người bị thương nặng, biến gã thành tên sát nhân hàng loạt đầu tiên sát hại nhiều người nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ở Nhật Bản.
Tuy nhiên, điều làm tôi tức giận hơn cả là, trong suốt quá trình đó, có một người may mắn sống sót đã cố gắng gửi tin cầu cứu đến cảnh sát nhưng hoàn toàn bị phớt lờ. Mutsuo đã mải mê với việc trả thù cho đến khoảng 5 giờ sáng. Nhằm tránh trách nhiệm trước pháp luật, hắn đã tự kết liễu bản thân trước khi bị bắt, để lại một lá thư tuyệt mệnh giải thích tất cả những hành động của mình.
Trong đó, Mutsuo không cho thấy sự hối hận về những việc đã làm, thậm chí anh ta thừa nhận rằng anh ta đã giết người bà nuôi mình để tránh bà phải sống trong đau khổ. Câu chuyện về Mutsuo và vụ thảm sát Tsuyama đã gây sốc toàn xã hội Nhật Bản bởi sự đáng sợ của nó và trở thành nguồn cảm hứng không lối thoát cho nhiều tác phẩm kinh dị và những tên sát nhân sau này.
Outlast I
Outlast I là câu chuyện về cuộc phiêu lưu của nhà báo tự do Miles Upshur và nỗ lực tìm hiểu về những điều bí ẩn ẩn chứa bên trong bệnh viện tâm thần Mount Massive Asylum, đóng cửa sâu trong dãy núi tại Lake County, bang Colorado, Hoa Kỳ.
Nơi này đã được tạo ra nhằm phục vụ cho chiến dịch nghiên cứu Paperclip của O.S.S với sự tham gia của các bác sĩ là những nhà khoa học Đức Quốc Xã, nhằm tiến hành những nghiên cứu không nhân đạo cho Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Đến năm 1971, điều này đã dẫn đến việc đóng cửa nơi này sau khi một bệnh nhân đã trốn thoát và sát hại 3 nhà khoa học. Tuy nhiên, tập đoàn Murkoff sau đó đã mở lại nơi này vào năm 2009 để tiến hành thí nghiệm tạo ra một vị thần có biệt danh Walrider.
Mặc dù cốt truyện trong trò chơi Outlast là hư cấu, nó vẫn được lấy ý tưởng từ các cuộc thí nghiệm trong dự án MK-Ultra của Tổng cục Tình báo Trung ương Hoa Kỳ, diễn ra từ năm 1953 đến 1973 với hơn 80 cơ sở nghiên cứu khoa học. Mục tiêu chính của dự án này là kiểm soát tâm trí con người, đặc biệt là gián điệp và tù nhân chính trị, cùng với sự phát triển vũ khí sinh học được sử dụng trong chiến tranh.
Tự nhiên, vào thời điểm đó, mọi thông tin về dự án được bảo mật tuyệt đối, bởi vì nếu bị rò rỉ, MK-Ultra sẽ gây ra sự phẫn nộ lớn vì tính vô nhân đạo của nó.
Sốc điện, thôi miên, cô lập, lạm dụng tình dục bằng hành động hoặc lời nói, cách ly giác quan hay thậm chí là thí nghiệm các chất hướng thần như mai thúy, hoạt chất gây ảo giác LSD lên cơ thể người, đều được các nhà khoa học sử dụng trong dự án. Những hình thức tra tấn cũng được thêm vào để kiểm tra khả năng chịu đựng của cơ thể người.
Hậu quả là rất nhiều người đã qua đời, bị liệt, phát điên, hoặc tàn tật cả đời. Đáng nói là, họ không tự nguyện tham gia thí nghiệm mà là bị ép, hoặc vô tình bị kéo vào đó. CIA đã trả tiền cho rất nhiều trường đại học và bệnh viện để tiến hành các thí nghiệm thầm lặng như pha thuốc vào đồ uống, đầu độc bệnh nhân và sinh viên ở những mức độ và liều lượng khác nhau.
Các thành viên đã tham gia dự án cũng thừa nhận rằng đối tượng thí nghiệm mà họ nhắm đến thường là những người không có khả năng chống trả, như bệnh nhân tâm thần, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, những người làm nghề bán hoa và nghiện ma túy. Đặc biệt, đối với những người nghiện, phía thực hiện thí nghiệm đã cam kết cung cấp chất gây nghiện chỉ cần họ đồng ý tham gia dự án.
Một số người khác được tham gia sau khi trả tiền, tuy nhiên, rõ ràng là họ không được cung cấp thông tin chi tiết về nội dung hoặc tác hại cũng như những phép thử mà cuộc thí nghiệm mang lại.
Không cho đến năm 1975, khi CIA bị điều tra, MK-Ultra mới được tiết lộ sau một thời gian dài thực hiện một cách bí mật. Dù nhiều tài liệu nghiên cứu đã bị tiêu hủy, những gì còn sót lại vẫn làm người ta rùng mình vì không thể tin nổi rằng con người có thể thực hiện những hành động vô nhân tính đến như vậy.
Granny
Granny là một tựa game kinh dị sinh tồn độc lập được ra mắt vào năm 2017. Người chơi sẽ nhập vai vào một người xa lạ, cố gắng tìm cách thoát khỏi một ngôi nhà bí ẩn trong vòng 5 ngày trước khi bị bà già áo trắng cao to và kỳ lạ, được biết đến với cái tên Granny, đưa lên máy chém và đe dọa tính mạng của mình.
Bà ta lảng vảng bên trong căn nhà như một bóng ma, quan sát từng cử chỉ, hành động của người chơi và tấn công ngay khi phát hiện người chơi muốn bỏ trốn. Đáng kinh ngạc hơn, bà ta có thể bò như nhện, hoặc nhảy từ trần nhà xuống với tư thế vặn vẹo. Thật đáng ngạc nhiên khi hình ảnh một người bà dễ thương lại trở thành nỗi ám ảnh của các game thủ, nhưng nhân vật Granny được lấy cảm hứng từ một "bà nội" đã gây sốc trong lịch sử của Nga, được gọi là "Granny Ripper" hay Baba Gaya.
Tamara Mitrofanovna Samsonova sinh ra vào ngày 25 tháng 4 năm 1947 tại thành phố Uzhur yên bình thuộc Krasnoyarsk Krai, Nga. Khi bước vào đại học, cô đã chọn học ngành ngôn ngữ tại trường đại học Ngôn ngữ quốc gia Moscow. Sau khi tốt nghiệp, cô có một công việc ổn định. Sau đó, cô kết hôn với một người đàn ông tên là Alexei Samsonova và chuyển đến sống trong một căn nhà nhỏ trên phố Dimitrov.
Cuộc đời của bà có thể sẽ trôi qua tình tự như bao cô gái khác, cho đến khi chồng bà mất tích vào năm 2000 và không được tìm thấy. Sau đó, Samsonova sống nhờ vào khoản di sản mà chồng để lại và bắt đầu cho thuê một phòng trong căn hộ của mình để kiếm thêm thu nhập. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là một số người thuê trọ của Samsonova bỗng dưng biến mất mà không ai biết lý do, và không ai quan tâm đến điều này.
Mãi đến tháng 3 năm 2015, khi đã là một người phụ nữ già, Samsonova có cơ hội gặp gỡ Valentina Nikolaevna Ulanova, người đã 79 tuổi. Do có cùng sở thích, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân đến mức Valentina Nikolaevna Ulanova sẵn lòng để Samsonova sống chung với mình, khi nghe Samsonova nói rằng cô không có nơi trú ngụ vì căn hộ của mình đang cần được sửa chữa trong một thời gian.
Tuy nền tảng chung đã giúp họ nối gắn, nhưng khi cùng nhau thời gian càng trôi, mâu thuẫn trong họ lại ngày càng gia tăng. Ulanova bắt đầu cảm thấy không thoải mái và đề xuất Samsonova nhanh chóng rời đi, tuy nhiên, yêu cầu này bị từ chối một cách tàn nhẫn đến đáng kinh ngạc.
Hôm đó, Samsonova đã tới Pushkin để mua phenazepam, một loại thuốc điều trị bệnh tâm thần có tác dụng gây mê, và cho nó vào món salad mà Ulanova thích. Ulanova đã ăn hết món ăn mà bạn thân chuẩn bị mà không tỏ ra nghi ngờ, sau đó bà bất ngờ qua đời trên sàn bếp.
Sau khi xác nhận bạn mình đã ngừng thở, bà lão Samsonova bắt đầu chia tách cơ thể bạn mình, chặt nhỏ, cho vào túi, sau đó mang ra ngoài vứt như vứt rác, rồi tiếp tục sống trong căn hộ bạn mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày 26 tháng 7 là ngày mà các bộ phận cơ thể của bà Ulanova được phát hiện. Samsonova đã bị bắt và đưa đến một bệnh viện tâm thần để điều trị vì tin rằng bà có vấn đề tâm lý và có thể gây nguy hiểm cho công đồng.
Đáng lưu ý là Ulanova không phải là nạn nhân duy nhất của bà kẻ Nga. Theo điều tra viên, Samsonova liên quan đến tổng cộng 14 vụ án giết người khác, trong đó có thể có người chồng không may mất tích của bà. Tuy nhiên, Samsonova không thừa nhận và không có bằng chứng cụ thể để buộc tội. Các nạn nhân tiếp theo là những người thuê trọ trước đây. Mỗi khi giết người, bà ghi lại trong quyển nhật ký như một kiệt tác đời mình. Khi được hỏi vì sao lại làm như vậy, bà cho biết mình thần tượng Chikatilo, một trong những kẻ điên sát nhất thế kỷ 20, với kỷ lục hơn 52 người bị giết, và giọng nói của Chikatilo là động lực thúc đẩy bà thực hiện những hành động đáng sợ đó.
Điều đáng sợ hơn là, bà kẹ Nga không có bất kỳ cảm giác hối hận hay tự trách nhiệm về những hành động mà bà ta đã gây ra. Đáng kinh hãi hơn nữa, bà ta còn hôn gió những thẩm phán và phóng viên trong phiên tòa của mình. Theo Samsonova, việc vào tù cũng không quan trọng vì nếu bà ta bị ốm đau do tuổi già và sức yếu, thì nhà nước cũng sẽ đảm bảo cho bà ta mọi thứ.
Theo dõi Tin Game GenZ để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~