Trong mùa hè năm 1952, khi Alexander còn chỉ mới 6 tuổi và sinh sống tại Texas, cậu bé đã phải chịu đựng căn bệnh do virus gây bại liệt. Tại thời điểm đó, vắc-xin chống bại liệt hiệu quả lần đầu tiên vẫn chưa được phê duyệt (cho đến năm 1955 mới được phát hành).
Mặc dù nhiều người may mắn không có triệu chứng khi mắc bệnh liệt, nhưng theo số liệu thống kê, mỗi 200 người nhiễm bệnh thì có 1 người sẽ phải chịu cảnh liệt suốt đời. Trong số những người mắc bệnh liệt, khoảng 5% đến 10% sẽ không sống sót do các cơ quan quan trọng liên quan đến hô hấp ngừng hoạt động.
Với Alexander, virus bại liệt đã làm cho cậu bị liệt từ cổ trở xuống và không thể tự thở. Để giữ cho cậu bé sống, các bác sĩ đã áp dụng công nghệ lá phổi sắt - công nghệ hỗ trợ sự sống tiên tiến nhất vào thời điểm đó. Lá phổi sắt hoạt động bằng cách tạo ra áp lực thay đổi bên trong buồng, giúp Alexander hít vào và thở ra.
Trong suốt 7 thập kỷ tiếp theo, lá phổi sắt trở thành người bạn đồng hành của Alexander. Cuộc sống của ông liên kết chặt chẽ với chiếc máy móc cồng kềnh này. Alexander phải dành phần lớn thời gian trong ngày ở bên trong lá phổi sắt, chỉ có thể ra ngoài trong vài giờ mỗi ngày với sự hỗ trợ của các thiết bị đặc biệt.
Tuy vậy, Alexander không bao giờ chịu thua trước khó khăn. Anh đã học cách thích nghi với cuộc sống trong môi trường khắc nghiệt và tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Alexander tốt nghiệp đại học, lập gia đình và có con. Anh cũng trở thành một nhà hoạt động xã hội, truyền cảm hứng cho nhiều người với tinh thần chiến đấu phi thường của mình.
Trong những năm gần đây, Alexander đã trở nên nổi tiếng sau khi thu hút sự chú ý của truyền thông trong thời gian dài ông phải sống với lá phổi sắt. Vào tháng 3 năm 2024, Paul Alexander đã được Kỷ lục Guinness Thế giới công nhận là "bệnh nhân sống với lá phổi sắt lâu nhất thế giới".
Gia đình Alexander thông báo rằng lễ tang của Paul sẽ diễn ra tại thành phố Dallas vào ngày thứ Tư tuần sau, ngày 20/3.